"Mẹ kính yêu của con. Người ta vẫn bảo tất cả nuôi con new biết lòng cha mẹ. Nhưng mà qua trận bé vừa rồi, con đã phát âm hơn về lòng mẹ. Cảm nhận được đầy đủ nhất tình yêu thâm thúy của mẹ dành cho con….”.Bạn đang xem: Tả hình ảnh mẹ khi em làm được việc tốt
Dàn ý
1. Mở bài
- Dẫn dắt fan đọc vào trường hợp (lúc em ốm, lúc em mắc lỗi,…).
- Cảm nhận chung của em về hình ảnh của mẹ hoặc thân phụ lúc ấy.
2. Thân bài
- miêu tả lại chân dung của người mẹ hoặc cha lúc ấy.
+ Vẻ mặt
+ dáng vẻ điệu
+ Lời nói
+ Hành động
- Tả lại thái độ, giải pháp ứng xử của mẹ hoặc thân phụ lúc ấy (lo lắng, yêu thương, hạnh phúc, vui mừng, giận dữ,…).
3. Kết bài
- Qua phần nhiều lần như thế, em cảm thấy đước thêm phần đa điều gì về cha hoặc mẹ.
- Tự kia em quan tâm đến gì về nhiệm vụ của bạn dạng thân.
Hình hình ảnh mẹ dịp em bị ốm
“Mẹ thương cảm của con. Người ta vẫn bảo tất cả nuôi con bắt đầu biết lòng phụ vương mẹ. Tuy nhiên qua trận nhỏ vừa rồi, con đã đọc hơn về lòng mẹ. Cảm nhận được rất đầy đủ nhất tình yêu thâm thúy của mẹ giành cho con….”. Đó là phần lớn dòng trung khu sự vào cuốn nhật kí nhưng tôi gửi đến người chị em kính yêu. Ráng cho lời cảm ơn, tôi mong nói “con yêu mẹ”.
Tôi là đứa trẻ ko hay ốm yếu. Vì chưng được thừa hưởng sức khỏe của thân phụ nên tôi khinh suất lắm. Hôm đó đi học, người mẹ dặn tôi mang áo tơi theo bởi đài đang dự báo. Nhưng vì chưng thấy trời nắng nóng to phải tôi không sở hữu theo nữa. Rứa rồi chiều về, mây đen ở đâu ùn ùn kéo tới, vần vũ khắp bầu trời. Cơn mưa đến thật mau. Mưa, mưa xối xả. Mưa ào ào như buông bỏ nước…Không có áo mưa mà trời cũng sắp tối, tôi để đầu trần ù chạy về nhà. Về cho nơi người tôi ướt như chuột lột. Mẹ nhìn tôi đầy lo lắng.
Đêm hôm đó, tôi ban đầu bị sốt, ánh nắng mặt trời tăng cao, lao động trí óc choáng váng, tôi mê say bất tỉnh. Bố mẹ tôi lo lắng, hối hả tìm phương pháp hạ nhiệt. Vị trí giường, tôi nghe thấy từng bước chân của mẹ, bóng bà mẹ chạy đổ nghiêng bên trên tường, thoắt bắt gặp thoắt biến đổi mất. Người mẹ ngồi bên tôi, bàn tay ấm cúng xoa vơi trên lưng, chăm sóc vuốt tóc rồi má tôi. Cái trán lạnh bừng được bà bầu chườm bằng chiếc khăn lạnh. Chốc chốc, chị em lại lật khăn rồi đặt nhẹ lên trán. Tôi liên hồi trong giấc ngủ nhưng ngoài ra vẫn chú ý thấy hai con mắt mẹ nhìn tôi. Đôi mắt bà mẹ nhìn trìu mến, xót thương, lộng lẫy những giọt nước. Từng nhịp thở thổn thức, tôi cảm thấy được sự lo ngại trong lòng mẹ. Mỗi khi tôi trở mình mẹ lại nhè dịu vỗ về, kéo chăn lên đắp mang lại tôi. Thỉnh thoảng, bà bầu lại sờ trán. Thấy ánh sáng giảm, bà bầu cũng tương đối yên lòng…Cứ thế, người mẹ ngồi chúng tôi suốt đêm, ko ngủ.
sáng hôm sau, trời vẫn tạnh mưa từ bỏ bao giờ. Mấy chú chim xin chào mào hót líu lo đón nhận ngày mới. Số đông tia nắng trước tiên lách bản thân qua khe cửa ra vào phòng, đến bên giường góp tôi thức giấc giấc. Vì có mẹ ngồi bên buộc phải tôi vững trọng điểm mà ngủ siêu ngon lành. Tôi cựa mình, thấy trong bạn đã khá hơn trong ngày hôm qua rất nhiều. Vừa thức giấc dậy việc trước tiên là tôi gửi mắt tìm mẹ. Sao ko thấy người mẹ đâu cả. Tôi vội vàng ngồi dậy. Ôi, mẹ! fan mẹ mến yêu của tôi. Chắc vày đã quá mệt nên người mẹ nằm ngủ thiếp bên tôi. Từ bây giờ nhìn mẹ, tôi chỉ thấy thiệt tội nghiệp và thương bà mẹ biết bao. Mái đầu dài, black mượt hình như xơ xác. Đôi mắt thâm quầng lại vày thức khuya. Phía đuôi đôi mắt đã mở ra những nếp nhăn, tín hiệu của sự phá hủy của thời gian. độc nhất vô nhị là hai tay mẹ. Trước đây, đó là 1 trong bàn tay mềm mại, white trẻo mà lại giờ đây, sự vất vả đã làm cho bàn tay mẹ bé guộc, thô ráp và gồm có vết chai sần. Điều ai cũng thấy này tại sao lúc này tôi bắt đầu để ý. Tôi thật là một đứa bé vô tâm, bất hiếu. Tôi hiển nhiên nhận tình yêu thương của bà mẹ nhưng ích kỉ chỉ suy nghĩ cho phiên bản thân. Bà bầu đã bước đầu già đi nhưng tôi không còn hay biết. Và ngoài ra qua một đêm thức white cũng tạo nên mẹ tôi già đi nhiều.
Đang suy xét miên man thì chợt cha tôi mở cửa phòng bước vào. Tía mỉm cười chào tôi ngày mới. Vừa lúc bà bầu cũng choàng thức giấc dậy. Thấy tôi, mẹ vội đá quý đặt tay lên trán, quan sát tôi một lượt vẻ khía cạnh lo lắng, căng thẳng. Hai ba con tôi nhìn người mẹ rồi nhìn nhau cười. Thời điểm đó chị em mới thấy dịu nhõm trong lòng. Nhưng thú vui của mẹ thật mệt mỏi mỏi. Không xem xét tới phiên bản thân, bà mẹ lại chạy tức thì xuống bên nấu cháo đến tôi. Chén cháo rét của người mẹ là liều thuốc cực kì hiệu nghiệm, không hẳn liều thuốc bình thường mà là liều dung dịch của tình yêu yêu. Nó góp tôi hết sốt cùng còn không dừng lại ở đó nó góp tôi phân biệt bao điều, phát âm thêm về lòng mẹ. Lòng chị em thật mênh mông như đại dương thái bình…
không phải chỉ khi nhỏ xíu đau bà mẹ mới dành riêng tình yêu mang lại tôi, ở ở kề bên tôi chăm sóc. Người mẹ đã ở mặt từ bao giờ mà tôi vô tâm không hiểu nhiều bởi tình ngọt ngào của bà bầu không vô hình dung mà hiển hiện ngay trước mắt. “Mẹ thương cảm của con, nay con đã đọc rồi người mẹ ạ.”
Hình ảnh mẹ khi em mắc lỗi
“Vì con là bé ba, nhỏ của tía rất ngoan
Vì bé là con mẹ, bé của chị em rất hiền…”
Tôi thuộc bài bác hát này từ hồi đến lớp mẫu giáo. Cơ mà tôi không phải là đứa con ngoan hiền của mẹ. Vì chưng cái tính hiếu động, nghịch ngợm của chính bản thân mình mà đôi lúc tôi đã khiến mẹ buồn. Bao gồm một lần, tuy vậy đã hơn 1 năm trôi qua, song mỗi lúc nghĩ lại tôi vẫn tưởng tượng thật rõ hình ảnh mẹ dịp ấy.
Lần đó tôi được điểm 4 môn toán. Hình như cô giáo đã dàn xếp với mẹ. Bởi đến trưa, vừa đi học về, tôi vẫn thấy chị em đợi sẵn trong nhà với nét khía cạnh vừa bi thương vừa giận. Biết có chuyện, tôi len lén ôm cặp sách định lẻn lên gác, nhưng người mẹ đã hotline lại. Tôi sợ hãi nghĩ nuốm nào chị em cũng quát lác mắng và đánh cho một trận. Nhưng lại không, chị em không tiến công cũng chẳng nói to, chỉ nhẹ nhàng hỏi chuyện học của tôi ở lớp. Tôi thở phào đoán mẹ chưa chắc chắn chuyện buộc phải yên trung tâm nói dối một giải pháp trơn tru. Khi mẹ hỏi về bài bác kiểm tra toán, tôi nói: “Mẹ hỏi làm gì? nhỏ làm được tất. Cùng với lại cô giáo chưa trả bài mẹ ạ!”. Đang cầm mẫu cặp của tôi trên tay, người mẹ sững lại. Trong hai con mắt mẹ thoáng một chút ít ngỡ ngàng, một chút bực bội, một chút thuyệt vọng và cả đau đớn nữa. Cái cặp rơi xuống, xổ tung ra. Bài xích kiểm tra toán rơi ra phía bên ngoài nằm phơi giữa sàn nhà. Tôi thuỗn mặt, không còn chối bao biện vào đâu được. Mặt bà mẹ sầm lại, bà mẹ nhìn tôi nghiêm nhặt như ước ao nói: “Lâm! con hư quá, vẫn học kém mà lại còn dối trá ư?". Rồi mẹ bi quan bã, thẫn thờ lấn sân vào bếp.
buổi trưa hôm ấy trôi qua thật nặng nề. Tía tôi nghỉ ngơi lại phòng ban còn anh trai thì đi công tác, chỉ từ tôi và bà bầu trong căn nhà rộng thênh thang. Chị em lặng lẽ sẵn sàng bữa trưa một mình, không nên tôi giúp như các ngày. Rón rén đứng nghỉ ngơi cửa phòng bếp nhìn vào, tôi thấy rõ nỗi bi quan phiền hiện tại trên gương mặt mẹ. Đôi tay người mẹ làm nhưng ánh mắt nhìn đau khổ xa xăm. Thường ngày mẹ rất hấp dẫn cười và thì thầm với tôi, nắm mà bây giờ mẹ chẳng nói cười gì cả. Hình như mẹ vẫn lén tiếng thở dài. Trên khuôn mặt nhân hậu của mẹ đã có rất nhiều nếp nhăn vị trí khoé mắt. Mấy gai gân xanh nổi bên trên vầng trán rộng, song môi mẹ không thể tươi thắm như trước… có phải vì chưng tôi mà bà mẹ già trước tuổi tuyệt không?
Tuy siêu buồn, nhưng bà bầu vẫn quan tâm chăm sóc tôi chu đáo. Chị em giục tôi ăn cơm, nhắc tôi ngủ trưa để sở hữu sức học chiều. Bà bầu càng quan tâm, tôi càng xót xa ân hận. Còn mẹ, còn chưa kịp nghỉ ngơi sẽ lại vội vàng vã mang lại trường làm việc. Ánh nắng xoàn vẫn nhảy nhót ngoài sân dẫu vậy tôi chẳng thấy vui chút nào. Ánh đôi mắt thất vọng, giọng nói ai oán rầu của người mẹ cứ ám ảnh mãi trung khu trí tôi. Tôi biết, mẹ ai oán vì sự sa giảm trong học tập tập của tôi thì ít nhưng mẹ đau khổ vì thể hiện thái độ ngang ngạnh nói dối của mình thì nhiều. Tôi thấy mình quả là một trong đứa con trẻ hư. Tôi chỉ ao ước oà khóc cho vơi đi phần nào nỗi ân hận đang giầy vò trong lòng mình.
Hình ảnh mẹ lúc em làm được một vấn đề tốt
thời gian dần trôi, chị em không bao giờ nhắc lại lỗi lầm của tớ nữa. Nhưng lại tôi thì luôn luôn tự nhủ phải cố gắng sửa chữa sai trái và làm nhiều việc hỗ trợ mẹ. Thế rồi điều ao ước ước sau cuối cũng đến: tôi sẽ làm vui lòng mẹ cùng với điểm 10 môn toán. Tuy phía trên chẳng phải là một trong việc tốt lớn lao như bài toán làm của rất nhiều bạn khác, song với tôi, nó đã còn lại một vệt ấn khó phai. Hình ảnh mẹ vui mừng lúc ấy đến tận bây chừ tôi cũng vẫn chưa quên được.
Hôm đó, khi đến lớp về, tôi tung tăng chạy ngay mang lại bên chị em giơ bài bác kiểm tra ra khoe. Chú ý điểm 10 đỏ chói bên trên tay tôi, hình như bao vất vả, nhọc mệt trên khuôn mặt người mẹ tan biến chuyển đi đâu hết. Chị em ngạc nhiên, sung sướng hỏi lại: “Lâm được điểm 10 toán thiệt cơ à?” rồi bà bầu kéo tôi vào lòng, đưa đôi bàn tay xương xương, gầy gầy vuốt nhẹ mái tóc rễ tre rối bù của tôi. Rồi mẹ đặt song tay ấm cúng ấy lên hai má tôi khẽ nói: “Con trai của mẹ xuất sắc lắm! Nhưng bé đừng tự thỏa mãn, phải nỗ lực thật nhiều hơn thế nữa nữa bé a!”
buổi trưa mùa đông hôm ấy cũng chỉ có chị em và tôi, nhưng căn nhà không hề lạnh mát mà đầy ắp nụ cười và rộn rã tiếng cười. Bà mẹ đi lại cấp tốc nhẹn, vừa vệ sinh nhà cửa vừa vui vẻ trò chuyện với tôi và thỉnh thoảng còn cất tiếng hát khe khẽ nữa. Chuyện ở lớp, ngơi nghỉ trường, chuyện thầy cô bè bạn,.. Chuyện như thế nào tôi kể bà mẹ cũng chú ý lắng nghe. Vừa nghe người mẹ vừa mỉm cười, gật gật đầu đồng ý trìu mến. Gương mặt mẹ rực rỡ niềm vui, đôi môi nở thú vui tươi tắn. Hình như bao lo toan, tất bật mỗi ngày không còn in vết trên khuôn mặt mẹ. Ánh mắt mẹ lung linh rạng ngời. Bà mẹ nhìn tôi bao dung, âu yếm. Cái nhìn của bà bầu vừa như ước ao chia vui vừa như mong muốn động viên khuyến khích tôi phải nỗ lực nhiều hơn nữa. Trên cành cây, mấy chú chim lích chích truyền cành, ngó nghiêng ngoài hành lang cửa số như cũng muốn chia vui cùng với bà bầu con tôi. Tôi vô cùng niềm hạnh phúc trước thú vui của mẹ.
bữa cơm của hai bà bầu con chỉ gồm rau với trứng, tuy vậy tôi nạp năng lượng rất ngon miệng. Chắc hẳn rằng bởi lòng tôi nô nức một niềm vui: vui vì đã làm được một việc xuất sắc nho nhỏ tuổi khiến chị em hài lòng. Tôi tự nhủ sẽ nỗ lực làm những việc xuất sắc để nụ cười và nụ cười đọng mãi trên gương mặt mẹ.
giờ đồng hồ đây, tuy đã là một cậu học viên mười hai tuổi, dẫu vậy tôi vẫn siêu thích chạy nhảy, chơi đùa, nghịch ngợm. Tuy nhiên nhờ có mẹ, tôi đã và đang phần nào khôn lớn. Tôi biết rằng: hình ảnh mẹ, ánh mắt mẹ một trong những lần tôi phạm lỗi cũng tương tự làm được việc xuất sắc sẽ luôn theo tôi, nhắc nhở tôi ko mắc sai trái trong cuộc sống, giúp tôi gồm thêm nghị lực vững vàng bước trê tuyến phố đời.