Hóa thân thành an dương vương kể lại câu chuyện

Truyền thuyết An Dương Vương với Mị Châu – Trọng Thủy là trong số những truyền thuyết đang tái hiện nay lại sự sụp đổ của 1 thời đại trong lịch sử dân tộc Việt Nam. Song truyền thuyết cũng chứa đựng những bài học kinh nghiệm nhưng ông cha ta mong mỏi gửi gắm, căn dặn những bắt đầu sau. Trong truyền thuyết An Dương Vương với Mị Châu Trọng Thủy, trái đât có muốn mang lại phần nhiều thông điệp quý báu có mức giá trị không chỉ có một thời mà những thời. Trong công tác Ngữ văn lớp 10, các em sẽ phát hiện đề văn hoá thân thành anh hùng An Dương vương vãi để nhắc lại thần thoại ấy. Có lẽ trong quy trình đặt bản thân vào vị trí của An Dương Vương để giúp đỡ các em ngấm thía hơn những bài bác học, hồ hết thông điệp nhưng mà truyền thuyết muốn gửi gắm. Bên dưới đây, bọn chúng mình sẽ mang về cho các em một số trong những bài văn cho đề bài xích này để các em có thể tham khảo. Chúc các em bên cửa!

hoàn toàn có thể bạn quan lại tâm: » cỗ text chữ tình yêu rất đẹp thiết kế hình ảnh cưới

Bài văn hóa giữa thành An Dương Vương nhắc lại truyện An Dương Vương hàng đầu

Trời đã vào thu, cảnh thiết bị tuồng như tĩnh lặng hơn bởi vậy lòng bạn ta cũng phát triển thành thành buồn buồn bực tai quái dị. Cảnh giúp cho tôi lưu giữ lại chuyện năm xưa – chuyện mà tôi hằng ý muốn quên, và lại cứ mỗi lần nhớ lại làm cho tôi nhói đau. Chuyện là:

Tôi đó là An Dương vương vãi – công ty vua nước Âu Lạc trong câu chuyện An Dương Vương cùng Mị Châu – Trọng Thủy. Năm ấy, tôi được dân bọn chúng khắp quốc gia ca ngợi, hâm mộ vì công sức xây thành Cổ Loa. Chẳng là, trước khi, vua tôi gặp hơn nhiều cực khổ trong câu hỏi xây thành, hễ đắp cho tới đâu lại lở cho tới đấy, khiến cho tôi rất bi tráng lòng. Kế bên ra, thần linh thấu hiểu được nỗi lòng mình, đề nghị đã cử Rùa tiến thưởng từ phương Đông tới, trường đoản cú xưng bản thân là sứ Thanh Giang, tiếp liền việc trời đất, giúp tôi xây thành. Tôi đang rất vui mừng bởi được thần giúp. Nửa tháng sau, thành được xây kết thúc. Bởi nó tất cả hình xoắn như trôn ốc, nên gọi là Loa Thành, còn gọi là Quý Long Thành, nó cao với uy nghi lắm.

Bạn đang xem: Hóa thân thành an dương vương kể lại câu chuyện

ban sơ Rùa xoàn ra về, có bộ quà tặng kèm theo tôi một loại vuốt và nói rằng vận nước là vì mệnh trời nhưng mà người rất có thể giữ vững vàng thời vận nếu biết tu nhân tích đích, dặn tôi hãy mang vuốt này để triển khai một chiếc lẫy, nếu có giặc thì lấy có tác dụng vũ trang thịt thịt giặc.

Sau đó, nghe lời Rùa Vàng, tôi không đúng triều thần lúc ấy tên là Cao Lỗ lấy vuốt cơ mà Rùa cho làm thành một chiếc nỏ, call là nỏ Linh quang quẻ Kim Quy thần cơ.

Cuộc sống cứ cầm cố trôi đi, thăng bình, tôi chừng như quên hẳn câu chuyện Rùa xoàn thuộc sự có mặt của loại nỏ thần. Vậy mà, Triệu Đà đến từ phương Bắc có quân sang đánh chiếm nước ta, ta đã thực hiện cái nỏ ấy tiêu diệt trong lành quân giặc. Triệu Đà bèn bắt buộc xin hòa.

Chẳng bao lâu sau trận đánh tranh đó, vua Đà sang xin cầu hôn phái nữ ta là Mị Châu cho Trọng Thủy – quý ông hắn. Ta đã có tác dụng một hành vi ngu ngốc, sẽ là gả Mị Châu đến Trọng Thủy, việc nhưng nhưng về khi đã thế gian gọi là ta loại gián tiếp bán nước. Ta như thế nào đâu bao gồm biết được hầu như mánh lới ác độc của thân phụ con nhà Triệu Đà.

Trọng Thủy sau khi làm rể ta chẳng được bao thọ thì xin về nước thăm phụ thân. Ta đã gật đầu nhưng chần chờ rằng trong thời gian ở Âu Lạc, Trọng Thủy đã lợi dụng sự nhẹ dạ, cả tin của Mị Châu cô bé ta để xem trộm nỏ thần rồi ngầm làm một chiếc dị biệt nắm vuốt Rùa Vàng. Trọng Thủy về nước sở hữu theo nỏ thần mà không người nào hay biết.

Đến một ngày, đó là 1 ngày thường nhật như bao ngày nổi trội. Thân phụ con Triệu Đà cử binh sang đánh nước ta. Thời điểm ấy, vị nghĩ có nỏ thần, buộc phải ta đã công ty quan, nghĩ về rằng bản thân sẽ win quân giặc. Làm sao ngờ, nỏ thần đã biết thành tiến công cắp. Không còn đoạn đường nào dị biệt, thân phụ con ta đã yêu cầu cùng nhau chạy về phương Nam.

Trên mặt đường đi, Mị Châu theo lời căn dặn của Trọng Thủy trước lúc về nước vẫn rải lông ngỗng mọi đường để làm dấu, cũng chính vì vậy, kẻ giặc lập cập theo dấu tích ấy tìm kiếm được phụ vương con ta. Về sau đây nỉ non với Rùa Vàng, ta new biết được điều đó, tình địch của ta, của nhà nước Âu Lạc chính là Mị Châu – đau lòng thay! Rùa Vàng vày quá giận dữ nên sẽ vung gươm ra làm cho thịt Mị Châu. Trước khi chết, con bé bỏng còn nói rằng nếu mình có ý làm phản nghịch phụ vương thì sẽ mèo bụi, còn ko thì sẽ trở thành châu ngọc để chứng minh tấm lòng trung hiếu. Nói chấm dứt, phái con gái ta gieo mình xuống nước, ngày tiết chảy thành sông. Tuy thế lạ thay, trai sò ăn uống dòng máu ấy, đều biến thành ngọc trai. Vậy là, cô bé nhỏ ta dường như không cố ý làm hại ta, có tác dụng hại quốc gia, không cố gắng ý trao nỏ thần cho giặc. Về phần ta được Rùa vàng thương tình phải đã rẽ nước và lại dẫn xuống đại dương.

Sau này, con tín đồ tương truyền rằng. Phụ vương con Triệu Đà lúc đó tới bờ biển cả không thấy ta đâu mà lại chỉ thấy xác Mị Châu. Trọng Thủy vày quá nhức lòng nhưng mà ủ ấp xác ý trung nhân hỏa an táng, Mị Châu trở thành ngọc thạch. Kể từ lúc mất Mị Châu, Trọng Thủy rất là đau bi thảm nên sẽ dancing xuống giếng trẫm mình. Bạn đời sau thời điểm mò được ngọc ở hải dương đông, cọ vào giếng nước ấy thì ngọc sạch sẽ hơn, đẹp hơn.

Câu chuyện của ta đang trở thành bài học về sự cảnh giác đến muôn đời sau.


*

Ảnh minh họa (Nguồn internet)

Bài văn hóa thân thành An Dương Vương nhắc lại truyện An Dương vương vãi số 2

Ta xin giới thiệu ta chính là An Dương vương vãi và cũng là vị vua của nước Âu Lạc năm nào. Ngồi ghi nhớ lại chuyện xưa khi ta dựng nước vẫn rất buồn bã mà lúc dựng xong xuôi lại không giữ lại được nước. Cùng với ta đây đích thực là một trong những bài học không khi nào ta quên cũng chính vì nó còn giữ lại trong ta phần đông nỗi đau cho muôn ngàn.

Ta vẫn tồn tại nhớ như in vào thời điểm năm đó, sau đây lên ngôi vua, ta bèn nghĩ vấn đề xây thành. Nhưng mà khốn đốn nắm biết bao nhiêu, khi ta xây thành ở khu đất Việt thường hễ đắp cho đâu lại lở cho đấy. Ta cũng nghe nói vì chưng đất vị trí này còn vương vãi vít đầy đủ hồn ma của các vị tướng đại bại trước đây mà lại họ quán triệt ta dễ chơi đắp thành. Thời gian đó ta lập bầy trai giới, cầu hòn đảo bách thần và ý muốn muốn giành được nhân dân hiền hậu tài tới giúp ta vấn đề xây thành. Với quả nhiên vào trong ngày mồng bảy tháng cha thì ta bất chợt thấy một người lớn tuổi từ phương Đông đứng trước cửa ngõ thành nhưng lại mà than một câu rằng “Xây dựng thành này khi nào cho dứt được”. Trong khi thấy vậy ta mừng rõ lắm và vất vả đón vào trong điện cùng hỏi lý bởi bởi vì sao ta đắp thành mà lại mãi ko được. Thời điểm đó thì các cụ kia giải đáp ta rằng “ sẽ sở hữu xứ Thanh Giang cho cùng bên vua xây đắp thành cầm cố hệ thành tựu”, rồi tạm biệt ra về.

Và lúc được nghe lời đó, ngày ngày tiếp theo ta đứng quanh đó cửa đông hy vọng, và bất ngờ thấy một con Rùa Vàng bỗng nhiên nhiên nổi lên mặt nước, nói sõi tiếng nhân loại, từ bỏ xưng là sứ Thanh Giang, ta hạnh phúc vội vàng sài xe cộ nghênh đón, rước Rùa tiến thưởng vào thành. Cũng chính nhờ sự trợ giúp của Rùa Vàng, thành sau nửa tháng thì chấm dứt. Ngắm nhìn và thưởng thức thành chũm hệ mà lòng ta vui phấn kích. Thành rộng hơn ngàn trượng, lò xo đề nghị ta hotline nó là Loa Thành lừng lững và bảo đảm lắm.

Rồi Rùa quà ở với thành ta được bố năm rồi trên đây về. Trước khi ra về thì Rùa Vàng cũng đã đãi đằng lòng thành kính cảm tạ và hỏi thần ví như giặc tới, làm nắm nào giữ lại nước. Rùa quà nghe hỏi rồi cởi vuốt đưa ta, dặn đi dặn lại rằng “ Đem vật này có tác dụng lẫy nỏ, nhằm quân giặc cơ mà phun thì không ngại gì nữa”.

Vui mừng lắm, lúc nghe tới lời thần, ta chuyển Cao Lỗ làm cho nỏ, đem vuốt rùa có tác dụng lẫy cùng đặt tên là “ Linh quang đãng Kim Quy thần cơ”. Chỉ trong thời hạn sau, quân Triệu Đà cử binh lấn chiếm nước ta, ta lấy nỏ thần ra bắn, làm cho quân giặc sợ hãi và chiến bại trận, chạy về Trâu sơn đắp luỹ và xin hoà. Đất nước thái hoà với ta cũng không còn hồi hộp gì những nữa.

Thế mà lại không được lâu sau, Đà mong hôn. Ta gả thiếu phụ dễ quan sát Mị Châu cho đàn ông Đà là Trọng Thuỷ và để cho hắn sinh hoạt lại cung. Với giờ nói tới ta thật ân hận hận biết bao nhiêu chính vì đây là một trong những sự sai lạc mập số một trong các cuộc đời của ta, chủ yếu ta cũng ko nghĩ mang lại rằng bé rể lại rất có thể dụ bạn nữ cưng của ta là Mị Châu để lấy nỏ thần rồi đưa về nước. Khi cơ mà Triệu Đà có được nỏ thần, Triệu Đà sở hữu quân cho tiến công. Đáng ảm đạm là khi đó ta vẫn chưa chắc chắn chuyện, vẫn thong dong nghịch cờ vị nỏ thần còn vào tay thì ta chẳng sợ hãi gì cả. Qủa thực ngang trái thay, khi ta biết nỏ kia không hẳn nỏ thần thì quá muộn, giặc đã tiến sát thành, ta phải cùng Mị Châu lên con ngựa bỏ chạy về phương Nam.

Khi càng chạy thì ta vẫn thấy giặc đuổi theo sau. Lúc đã bỏ chạy tới tới bờ hồ, ta biết chính là đường cùng. Ta không thể cách nào cùng nhớ ra sứ Thanh Giang bèn kêu rằng: “ Trời hại ta, sứ Thanh Giang ở chỗ nào mau mau lại cứu” Rùa đá quý từ dưới nước bao gồm mặt, thét khủng cho ta biết rằng: “ Kẻ như thế nào ngồi sau ngựa chính là giặc đó”. Từ bây giờ ta bất ngờ quay lại nhận thấy đường rải đầy lông ngỗng, cùng trên tay cô nàng Mị Châu là áo lông ngỗng, ta hiểu ra chuyện và rất tức giận. Tất yêu chịu được ta giận dữ vừa đau lòng tuy thế tuốt kiếm chém Mị Châu. Mị Châu thấy vậy thì cũng khấn cùng với ta: “Thiếp là phận gái, nếu tất cả lòng bội nghịch mưu sợ cha, bị tiêu diệt đi sẽ trở thành cát bụi. Ví như một lòng trung hiếu mà lại bị thế giới lừa dối thì bị tiêu diệt đi sẽ biến đổi châu ngọc nhằm rửa vào trắng mọt nhục thù”. Mặc dầu rất đau lòng cơ mà mà là 1 trong những kẻ phản bội bội, tội đồ việt nam ta bắt buộc thứ lỗi với cương cứng vị một trái đất đứng đầu nước nhà.

Rồi ta theo Rùa kim cương xuống biển. Mị Châu bé ta dịp đó chết ở bờ hồ, huyết chảy xuống nước, trai ăn vào chia thành hạt châu quả như lời bé khấn. Khi nhỏ rể Trọng Thuỷ tới đó, thấy nhỏ ta đang chết, ủ ấp xác về táng ở Loa Thành, xác trở đề nghị ngọc thạch. Bé ta chết, thì Trọng Thuỷ cũng khổ sở, nhớ mong mỏi nhưng cơ mà tự tử sinh sống giếng. Nước giếng kia rửa ngọc ở đại dương Đông thì ngọc cực kì sáng cùng đẹp điều này minh chứng cho sự ngây thơ với khờ dại dột của Mị Châu.

Thực sự đây là một câu chuyện năm làm sao được toàn cầu ta truyền nhau khiến cho ta càng day xong không lặng cùng ta không bao giờ lượng thứ mang lại mình. Cũng chỉ vị những phút giây thiếu cảnh giác mà lại ta làm mất đi nước. Ta nhận thấy được phía trên cũng chính là bài học xương máu, gian nan giành riêng cho ta khiến cho ta tất cả lỗi với những người với bá tánh.




Ảnh minh họa (Nguồn internet)

Bài văn hóa truyền thống thân thành An Dương Vương kể lại truyện An Dương vương vãi số 3

Ta là An Dương Vương, vua của nước Âu Lạc. Bây giờ ta vẫn ở dưới đại dương nhờ sự trợ thủ của rùa quà. Đến bây chừ ta vẫn lưu giữ như in việc ta đã làm cho mất việt nam vào tay tình địch như thế nào. Bây chừ ta đang kể lại cho quả đât chuyện đau lòng ấy tuy nhiên mà hoàn toàn có thể ta không bao giờ quên được.

Sau khi ta cố gắng nỗ lực xây thành nhưng hễ đắp đến đâu lại lỡ cho tới đấy. Một ngày nọ, ta chạm mặt được Rùa Vàng và được ngài ấy cung cấp. Sau cuối ta cũng xây được một ngôi thành bền bỉ lấy tên là Loa Thành tốt Cổ Loa.

Rùa đá quý ở lại cha năm rồi cũng trở về. Lúc đầu về ngài đã mang vuốt của chính bản thân mình và trao đến ta rồi bào: “Người hãy đem vuốt này có tác dụng lẫy nỏ nhằm chế xây dựng ra nỏ thần và cản lại quân giặc”. Ta cảm tạ Rùa Vàng với tiễn ngài ấy trở về. Sau đó, ta tuân theo và giao việc làm lẫy nỏ đến Cao Lỗ. Ráng là ta đã chiếm lĩnh được một mẫu nỏ thần cùng khi bắn ra thì bao gồm một trăm mũi tên cất cánh ra và làm thịt chết hàng ngàn quân giặc.

Khi Triệu Đà hành binh sang xâm chiếm nước Âu Lạc, may nhờ bao gồm nỏ thần mà lại ta dự án công trình được Triệu Đà. Tiếp đến không lầu, Triệu Đà sang cầu thân xin cho quý ông của mình là Trọng Thủy được kết giữa cùng với thiếu nữ của ta là Mị Châu – đứa đàn bà tuy thế ta khôn cùng mực nâng niu. Nhưng bởi vì tình giao hảo thân nhị nước, ta đã đồng ý với hắn. Vã lại, ta nghĩ mình đã có nỏ thần trong ta yêu cầu tình địch không làm những gì được.

Xem thêm: Thông Điệp Trong Bối Cảnh Dịch Bệnh Tiếng Anh, Cập Nhật Thông Tin Liên Quan Đến Dịch Covid

Mà nhìn lại Trọng Thủy, ta thấy hắn cũng là một quả đât anh tuấn. Nhìn hình thức trông hắn cũng ko tới nỗi là quả đât xấu yêu cầu ta cầm hệ đồng ý gã phụ nữ ta mang đến hắn, chỉ muốn Mị Châu được hoan hỉ. Nhưng vì quá yêu quý con, không nhẫn trọng điểm rời xa người con giữa yêu và sợ khi trở về nước chồng sẽ không được coi trọng và vui mừng nên ta ngay thức thì nghị với Triệu Đà mang lại Trọng Thủy sang ngơi nghỉ rễ. Làm sao ngờ, Triệu đà gật đầu ngay nhưng ta nào biết âm mưu của hắn. Mãi cho tới sau này, ta new biết ta vẫn vô tình tiếp tay cho planer của hắn.

Trong thời gian ở rễ, Trọng Thủy luôn luôn tỏ ra là một trong người ta tốt nên ta cũng chẳng mảy may nghi ngại mà thả lỏng phòng bị. Ta ai ngờ hắn lại tận dụng đứa bầy bà thơ ngây của ta. Hắn dụ dỗ Mị Châu dẫn đến nơi đựng giấu nỏ thần cùng đánh tráo. Sau khoản thời gian đạt được mục đích, hắn xin về nước thăm cha. Mị Châu nghe vậy lòng u ám rười rượi mà lại cũng đồng ý.

Không lâu sau, trái tình Triệu Đà đã sở hữu quân sang trọng tiến công. Ta ỷ lại có nỏ thần bắt buộc vẫn lững thững ngồi tấn công cờ. Đến khi giặc tiến quân tới cạnh bên cửa thành, ta núm hệ không đúng dân chúng đem nỏ thần ra bắn. Lúc này, ta new phát hiện nỏ thần không thể và biết rằng nỏ thần đã trở nên lấy trộm với thủ phạm là Trọng Thủy – ck của thiếu nữ mình. Thấy núm quân cực nhọc chống, ta leo lên sườn lưng ngựa và để Mị Châu phía sau, phi chú ngựa về phía Nam. Chạy ra đến biển khơi nhưng mà giặc vẫn tồn tại đuổi theo. Ta liền kêu Khủng: “Rùa kim cương ơi mau mang lại cứu nguy”. Rùa Vàng thành lập và nói: “Giặc sống ngay sau lưng ngươi”. Câu nói ấy làm cho ta bất thần do phía sau ta chỉ bao gồm đứa phái đẹp ưu chuộng. Tuy vậy khi nhìn thấy tấm áo lông ngỗng của thiếu nữ trở phải xác xơ thì ta tức khắc tỉnh ngộ và nhận biết mọi chuyện.

Dù không thích nhưng mà khi nghĩ về tới việc nước mất nhà tan, làm hại bao nhiêu dân bọn chúng dân vô tội thì ta đã tuốt kiếm xuống tay giết thịt đi đứa cô gái ruột của mình. Tiếp nối nhờ sự giúp đỡ của Rùa Vàng nhưng ta xuống được đại dương và nghỉ ngơi lại cho tới ngày hôm nay. Sau này, ta biết Mị Châu đã nhận ra lỗi lầm và lại mình làm nên nên. Mị Châu nói rằng: “Nếu tấm lòng trung hiếu bị cõi dương trần lừa dối ta xin nguyện vươn lên là châu ngọc”. Sau khoản thời gian chết, xác Mị Châu trở nên ngọc thạch, còn huyết được trai lấn vào hóa thành ngọc trai. Điều kia nói lên sự trung hiếu của Mị Châu cùng với nước nhà. Sau đó Trọng Thủy cũng đau nhức lòng cơ mà chết.

Qua bài học kinh nghiệm đắt giá này, ta mong muốn khuyên địa cầu không nên chủ quan, khinh thường địch, dễ dàng tin nhân dân, phải ghi nhận đặt tiện ích của người lên trên lợi ích của cá nhân để không phải hối hận như ta.




Ảnh minh họa (Nguồn internet)

Bài văn hóa thân thành An Dương Vương nói lại truyện An Dương vương vãi số 4

Sau lúc kế tục sự nghiệp dựng nước của 18 đời Hùng vương, An Dương vương vãi Thục Phán đã tiến công tan năm mươi vạn quân Tần xâm lấn; thay tên nước Văn Lang thành Âu Lạc cùng dời đô tự vùng núi Nghĩa Lĩnh, Phong Châu xuống phía Phong Khê, hay còn được gọi là vùng Kẻ Chủ, tức cổ Loa, Đông Anh, thủ đô hà nội hiện tại.

An Dương vương hợp tác ngay vào việc xây thành cơ mà ngặt nỗi cứ ngày xây lên đêm lại đổ xuống, mãi không chấm dứt. Nhà vua bèn sai những quan lập đồng đội để cầu đảo bách thần, xỉn thần linh phù hộ. Ngày mồng bảy tháng cha năm ấy, bên vua đột nhiên thấy cỏ một người lớn tuổi râu tóc bội bạc phơ, tay chống cây gậy trúc, ung dung từ phía Đông tiếp cận trước cổng thành, ngửa cổ mà than rằng: “Xây dựng thành này biết khi nào cho xong được!”. Mừng rỡ, An Dương vương rước cụ già vào vào điện, kính cẩn hỏi rằng: “Ta đắp thành này đã tốn nhiều nên lao mà không được, là cớ làm sao?”. Cụ công cụ bà thong dong đáp: “Sẽ tất cả sứ Thanh Giang cho cùng bên vua xây dựng thì mới có thể chiến thắng”. Nói hoàn thành, các cụ từ giã ra đi.

Sáng hôm sau, tất cả một nhỏ rùa béo nổi lên mặt nước, tự xưng là sứ Thanh Giang, bảo với An Dương vương vãi rằng mong xây được thành thì phải bài trừ hết vây cánh hồ ly thường tốt quấy phá. Quả nhiên, sau khi Rùa đá quý giúp đơn vị vua khử trừ hồ ly thì chỉ ở mức nửa mon là thành sẽ xây hoàn thành. Thành xây nhìn giống hình trôn ốc, rộng rộng ngàn trượng nên người ta gọi là thành Ốc hay Loa Thành. Rùa xoàn ở lại tía năm té ra đi. Lúc phân tách tay, An Dương vương bái tạ nói: “Nhờ ơn Thần nhưng mà thành đang xây xong. Ni nếu gồm giặc bên cạnh tới thì lấy gì cơ mà chống?”. Rùa vàng túa một mẫu vuốt trao đến An Dương Vương, dặn hãy lấy làm cho lẫy nỏ. Giặc tới, cứ nhằm mục đích cơ mà phun thì sẽ không ngại gì nữa. Xong xuôi lời, Rùa quà trở về biển lớn Đông. Công ty vua không nên một tướng mạo tài là Cao Lỗ chế ra cái nỏ phệ lấy vuốt của Rùa Vàng có tác dụng lẫy. Đó là nỏ thần Kim Quy.

Ít lâu sau, Triệu Đà mang quân sang xâm chiếm Âu Lạc. An Dương Vương lấy nỏ thần ra bắn, mỗi phát chết hàng ngàn tên giặc. Chúng nóng ruột quay đầu chạy về cho tới núi Trâu, nạm cự được vài ba ngày rồi rút về nước. Dân bọn chúng Âu Lạc nao nức mừng cống phẩm quang vinh của vị vua tài tình.

Thấy không nuốt nổi Âu Lạc bởi phương giải pháp tiến công, Triệu Đà suy nghĩ ra một mánh lới u tối dị biệt. Hắn mang lại quý ông là Trọng Thủy qua cầu hôn Mị Châu, thiếu nữ yêu của An Dương Vương. Ko chút nghi ngờ, bên vua mừng cuống gả và còn cho phép Trọng Thủy được ngơi nghỉ rể vào Loa Thành.

Theo lời phụ thân dặn, Trọng Thủy ngầm chuyên chú dò la khắp địa điểm và rắp giữa trung tâm phát hiện bằng được kín của nỏ thần. Mị Châu nhẹ nhàng dạ, lại thực tâm yêu thương ck nên đã gửi Trọng Thủy vào tận địa điểm cất đậy nỏ thần. Trọng Thủy chế ra chiếc lẫy giống như y như thật rồi tấn công tráo, rứa vuốt Rùa Vàng. Xong việc, Trọng Thủy nói cùng với tình nhân: “Tình nhân tình ông xã cấp thiết quên lãng, nghĩa mẹ thân phụ không thể ngừng bỏ. Ta ni trở trở lại viếng thăm phụ vương, nếu mang đến lúc nhị nước thất hòa, bắc vào nam gián đoạn, ta trở lại tìm cô bé, rước gì có tác dụng dấu?”. Mị Châu thơ ngây đáp: “Thiếp bao gồm cái áo lông ngỗng thường xuyên khoác, khi gặp mặt biến, đi mang đến đâu đang rắc lông ngỗng ở té tía đường có tác dụng dấu tuy vậy mà tra cứu nhau”.

Trọng Thủy về cho tới nhà, Triệu Đà ngay lập tức thức thì khởi binh sang tiến công Âu Lạc. Nghe tin báo hàng chục vạn quân giặc đã tràn sang, cậy tất cả nỏ thần, An Dương vương vẫn ngồi thung dung tiến công cờ và cười nói: “Đà không hại nỏ thần sao?” Quân Đà tiến giáp cổng thành, vua rứa hệ sai rước nỏ thần ra bắn và lại không thiêng liêng nữa.

Hai phụ vương con đành lên con ngựa, nhằm hướng phương Nam mà lại chạy, tuy nhiên chạy tới đâu quân giặc cứ theo vệt lông ngỗng dẫu vậy đuổi theo mang lại đó. Ra tới giáp bờ biển, An Dương vương vãi cùng mặt đường bèn kêu to: “Sứ Thanh Giang nơi đâu mau mang đến cứu ta!”. Tức thì ngay thức thì, Rùa đá quý hiện lên, chỉ tay vào Mị Châu mả nói cùng với An Dương vương rằng: “Kẻ ngồi sau lưng chính là giặc đó!”.

Hiểu ra cơ sự, An Dương vương vãi nổi giận, tuốt gươm định chém Mị Châu thì vừa thời gian ấy, Trọng Thủy cũng mang đến vị trí. Chàng xả thân đỡ hèn kiếm oan trái của An Dương vương thay cho người vợ giữa yêu. Bỗng nhiên nhiên, mặt nước rẽ ra, Rùa kim cương đón An Dương vương vãi xuống đại dương. Mị Châu nước đôi mắt chan hòa, vùng chạy theo cha nhưng phần lớn đợt sóng tức giận tung bọt trắng xóa đã ngăn bước đi nữ giới. Thiếu nữ gục xuống bên xác chồng, nức nở.




Ảnh minh họa (Nguồn internet)

Bài văn hóa thân thành An Dương Vương nhắc lại truyện An Dương vương số 5

Chuyện xảy ra đã lâu, nhưng lại mỗi khi nhắc đến, tôi lại không khỏi dằn vặt phiên phiên bản giữa đã làm cơ đồ lâm vào hoàn cảnh tay giặc. Đến hiện nay, nỗi ăn uống năn, hối hận vẫn còn ám hình ảnh trong tôi.

Trước đây, tôi vốn là vua của nước Âu Lạc giữa yêu, tên bọn họ Thục Phán. Tôi bao gồm xây thành ở khu đất Việt Thường, tuy vậy ngặt nỗi đắp cho đâu lại lở ra mang lại đó. Tôi bi quan buồn bực, tôi thuyệt vọng tràn ngập. Tôi lập bầy trai giới, cầu đảo bách thần, mong muốn được sự góp sức. Tôi luôn hi vọng có ai kia giúp tôi trong bài toán xây thành khổ sở này. Bất thần thay, ngày mồng bảy mon ba, từ phương đông hốt nhiên có một người lớn tuổi đến trước cửa thành nhưng lại than rằng: “Xây dựng thành này biết lúc nào cho ngừng được!”. Tôi sướng, đoán biết là trái đất tài cơ mà mà mình đang bắt buộc mộ. Tôi liền không đúng mọi người đón vào điện, làm lễ nghi chào đón và đãi đằng nỗi lòng mình. Tôi thành thực tuy nhiên tỏ bày: “Ta đắp thành này đã nhiều lần băng lở, tốn các công tích tuy vậy không thành, cụ là cớ làm cho sao?”. Nghe xong xuôi xuôi, bao gồm già chỉ đáp: “Sẽ có sứ Thanh Giang cho cùng đơn vị vua sản xuất thành cầm cố hệ item”. Cụ công cụ bà nói xong xuôi rồi từ biệt ra về mà không kịp để tôi hỏi han lắp điều gì nữa.

Cả về tối đêm ấy, tôi nai lưng trọc, lừng khừng không ngủ được. Tôi cân nhắc về lời người lớn tuổi đó nói. Hôm sau, tôi ra cửa ngõ đông sớm, ngóng đợi. Thốt nhiên tôi thấy có một bé rùa xoàn từ phương đông lại, nổi trên mặt nước. Kì quặc là nó nói sõi tiếng toàn cầu và tự xưng là sứ Thanh Giang, tinh thông việc trời đất, âm dương, quỷ thần. Tôi thăng hoa bởi biết loài người mình phải đã ra đời. Đúng như lời người lớn tuổi đã báo đến tôi trước đó, sứ Thanh Giang nay đã tạo ra rồi. Tôi ngay thức thì chuẩn bị lễ nghi, dùng xe tiến thưởng rước vào vào thành.

Thành xây cấp tốc hơn tôi nghĩ. Trong vòng nửa tháng, thành đã hoàn thành ngừng. Thành trông đẹp lắm. Tôi vẫn lưu giữ thành đó rộng rộng ngàn trượng, xoắn như hình trôn ốc, vì thế gọi là Loa Thành hay có cách gọi khác là Quỷ Long Thành. Tôi phấn chấn khi thành được cung cấp hoàn tất. Tôi cũng phần nào yên ổn lòng vì chưng sự cẩn trọng cho dân làng. Rùa tiến thưởng ở lại với công ty chúng tôi ba năm rồi từ giã ra về. Lúc chuyển tiễn, tôi vẫn gửi lời cảm tạ: “Nhờ ơn của thần, thành đang xây được. Nay nếu gồm giặc ngoại trừ thì mang gì tuy thế chống?”. Rùa quà liền đáp lại: “Vận nước suy thịnh, buôn bản tắc an nguy đều cũng chính vì mệnh trời, fan ta có thể tu đức cơ mà kéo dài thời vận. đơn vị vua ước vọng ta tất cả nhớ nhớ tiếc chi”. Nói xong xuôi, Rùa đá quý bèn cởi vuốt đưa cho tôi cùng nói: “Đem thiết bị này làm lẫy nó, nhằm mục tiêu quân giặc tuy thế mà phun thì sẽ không phải lo ngại gì nữa”. Xong lời, Rùa kim cương trở về biển Đông.

Tôi tăng tả sai Cao Lỗ có tác dụng nỏ, rước vuốt rùa làm cho lẫy. Tôi điện thoại tư vấn nỏ là “Linh quang Kim Quy thần cơ”. Chẳng bao lâu sau, như sự hồi vỏ hộp của tôi, nước có giặc tràn vào. Triệu Đà đem quân đến giao chiến, hòng thâu tóm thành. Tôi bèn lấy nỏ thần ra bắn, trăm phạt trăm trúng, quân Đà thua trận thảm, bèn rút quân về Trâu tô đắp lũy không dám đối chiến, viết thư xin mong hòa.

Cuộc sống nhân loại từ này được im ổn, buôn bản tắc thận trọng. Tôi vốn gồm một cô thiếu thốn phụ dễ dàng thương, nết mãng cầu tên là Mị Châu đương giới hạn tuổi kén chồng. Thời điểm ấy, Đà sang ước hôn. Tôi vô tình gật đầu mà ko mảy may nghĩ tới côn trùng thù xưa. Tôi cứ suy nghĩ cuộc hôn nhân gia đình này là môn đăng hộ đối, là vừa lứa xứng đôi, các con sẽ trăm năm phấn kích. Dẫu vậy tôi vẫn lầm. Đây chỉ là một trong những kế của Đà hòng cướp đoạt nỏ thần của tôi. Vậy tuy thế mà lúc ấy, tôi không phải chu đáo. Mị Châu là đứa phái đàn bà ngoan ngoãn, là một cô nàng hiền rất mực yêu đương chồng. Trong một lượt Mị Châu đến Trọng Thủy xem trộm nỏ thần, Trọng Thủy đã tráo nỏ thần đem lại phương Bắc, đem lí bởi vì thăm phụ thân. Dịp ấy, tôi vẫn không còn biết rằng nỏ thần đã biết thành cô phái đẹp thân yêu của bản thân sơ ý trao tay giặc.

Không bao thọ sau ngày Trọng Thủy về phương Bắc, Triệu Đà mang quân sang tấn công. Tôi cũng bất ngờ Đà vẫn còn đó nặng thù với việc thua ngày xưa. Tuy vậy tôi đã có nỏ thần trong tay, tôi tự từ, điềm nhiên ngồi tấn công cờ. Tôi mặc kệ Đà tiến công chiếm ra sao. Chỉ khi Đà mang lại quân tiến tiếp giáp vào, tôi nỗ lực hệ rước nỏ thần ra tấn công. Nhưng… nỏ thần đâu? kia chỉ là chiếc nỏ vô cùng thường nhật. Tôi hoảng loàn khi nỏ thần bị tiến công cắp. Tôi cùng thanh nữ bỏ chạy về phía phương Nam. Tôi với Mị Châu cứ chạy, Mị Châu cứ im lẽ rải lông ngỗng trên phố nhưng nhưng tôi không thể biết. Chạy đến bờ hồ, đường cùng, tôi bèn kêu to: “Trời hại ta, sứ Thanh Giang nơi đâu mau mau lại cứu”. Rùa Vàng khi đó thế hệ hiện nay lên với nói: “Kẻ ngồi sau lưng chính là giặc đó”. Tôi con quay qua Mị Châu, không khỏi sững sờ khi phụ nữ mình đó là giặc, chính là kẻ đã chuyển mình đến bước đường cùng. Chẳng nghĩ về ngợi, ko biết, tôi tuốt tìm chém Mị Châu, máu chảy lênh láng. Tôi cố kỉnh sừng cơ bảy tấc, Rùa đá quý rẽ nước dẫn tôi xuống đại dương.

Tôi đang sống và làm việc dưới hải cung, nhưng mà không khỏi thương tiếc nuối về nước nhà mình. Tôi vẫn lầm lỡ, vẫn quá sáng sủa sủa, đã không còn cảnh giác cùng với tình địch, để khi những chuyện lỡ rồi cũng không còn đường rút. Mong muốn trái khu đất đừng ai sơ suất tương đương tôi, cũng chớ ai mất cảnh giác như tôi để hung tin không xảy tới.